Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Trốn chạy


Song Long

- Thủy này, hình như trong óc em có khối u to tướng đè lên não làm em cứ u uất mãi – Hồng nắm chặt đôi bàn tay mảnh khảnh hiếm thấy và tha thiết nói trên đôi mắt khép lại mệt mỏi cuả Thủy.
- Khối u ấy không xuất hiện khi chúng mình bên nhau như thế này. – Thủy dụi đầu vào ngực Hồng nói trong hơi thở nhẹ.
Cả hai im lặng.
Hồng nhắm nghiền mắt. Một tay vòng dưới đầu Thủy, tay kia xoa xoa lên bờ vai. Anh đang nghĩ xem phải làm gì để xua đi cái mong manh trong người phụ nữ mà anh yêu say đắm này. Làm gì với một chuỗi những sắp xếp vớ va vớ vẩn vô cùng vô lý và nghiệt ngã của số phận – những lý do làm tả tơi cuộc đời anh để bây giờ sẽ bắt đầu từ đâu? Sẽ bước những bước như thế nào khi mà anh phải là người cầm lái mà người anh tìm được thì đau khổ đến thế này?
Thủy nằm im nghe rõ tiếng đập của trái tim người yêu. Nghe rõ tiếng thổn thức trong con tim mình. Thấy rõ những mạch máu chạy tê tê râm ran khắp cơ thể và sự bình an hiếm hoi khi bên anh. Cô đã rung động đến tận cùng, tin cậy đến tận cùng, yêu đến tận cùng. Sao lại thế? Sao không phải là niềm hạnh phúc tột cùng khi đã gặp được nhau, yêu nhau đến không thể yêu hơn được nữa? sao chỉ có ở bên anh Thủy mới thả lỏng được mình mà không phải dò dẫm lo âu như khi bước trên con đường phẳng phiu mựơt mà mà vẫn mang nặng cảm giác nhỡ bước vào hố ở bên dưới thì sao – cái ấy chỉ xảy ra khi người ta bị tổn thương – một vết thương chí mạng.
Sao tất cả lại cứ trỗi dậy đứng chềnh ềnh trong não thế này nhỉ? Có những sự việc xảy ra trong quá khứ và sẽ thành kỷ niệm nhưng có những việc lại không thể thành kỷ niệm được, nó là những vết bẩn không thể tẩy rửa vì thế nó không thể được đứng vào hàng kỷ niệm, nó gặm nhấm, nó làm tan nát. Nó như cái nấm độc đã trót cấy vào người rồi là không buông tha, nó cũng chẳng cần hiện diện bằng xương, bằng thịt nữa mà hậu quả từ nó âm thầm phát huy tác dụng. Thủy đã tưởng vượt qua được, nhưng không – thời gian càng làm nó phình to ra, bất ổn đeo bám tra tấn đêm, ngày. Cô thấy mình như chiếc lá bị đắm chìm trong những cơn bão yêu thương của tình yêu và hoan lạc, rồi khi cơn bão qua đi cô lại rơi thăm thẳm xuống một chiếc hố đen ngòm và sâu hoắm của sự bất lực – bất lực vì không đưa nổi mình thoát ra khỏi hoàn cảnh quy định trớ trêu của số phận, cho tới lúc cô thấy mình chỉ còn là miếng giẻ, kiệt sức, kiệt nhan sắc, ý chí nhão nhoét… Đến ngày cô khó thở, cô vật vã đến độ tự dằn lòng mình rằng đừng đối xử bất công với bản thân như thế, đừng đắm chìm nữa hãy lôi mình ra đi. Viển vông đến thế mà hy vọng ư? Không quên được bóng ma quá khứ, không chịu nổi, không phải dành cho mình thì đau đớn mãi mà làm gì. Hàng đêm cô thầm thì gọi tên anh, cô thầm thì trong nước mắt rằng em đang bị quay như chong chóng, em dở sống dở chết, em không biết phải đối phó với tình cảnh này như thế nào, em điên lên mất, em chịu thua rồi, em đầu hàng số phận rồi, em yêu anh nhưng con người cụ thể của anh với những sai lầm tệ hại đã qua của anh không phải…không đúng để em ôm vào lòng, hãy tha thứ cho em…
- Em lại đang tự dằn vặt, đúng không?
Giọng Hồng xa xăm. Còn Thủy thì muốn khóc quá. Khóc vì bất lực.
- Em biết không, phải rạch ròi được cái gì là quan trọng nhất với mình lúc này. Hãy coi mọi thứ đã qua là một đoạn chưa từng tồn tại, đoạn ấy là của ai đó, không liên quan đến chúng mình. Hãy coi chúng mình có được nhau là ân huệ của số phận, hãy nhìn thấy cuộc sống của chúng mình ở phía trước. Quỹ đạo của định mệnh đã được vẽ sẵn cho cuộc đời rồi, khó lắm mới đạt được hạnh phúc ở cấp độ yêu của chúng mình . Hãy yên lòng và chỉ nghĩ đến những điều tốt lành chúng mình đang có. Chúng mình sẽ sống hạnh phúc – chúng mình sẽ chỉ nghĩ làm thế nào để đem hạnh phúc cho nhau. Chuyện chỉ có thế thôi, em đừng nghĩ ngợi nhiều.
Thủy xoay người ôm chặt lấy Hồng. Cô muốn nói với anh: em đâu có muốn như thế này, em muốn là vợ, muốn trộn anh vào em như máu thịt để không phân biệt được đâu là anh, đâu là em ấy. Muốn ngập tràn hạnh phúc như hôm nào em âu yếm thầm thì trong cực độ hạnh phúc “Thiên đường chắc chỉ đến thế này”. Khi ấy mới vô tư làm sao, trọn vẹn làm sao. Ngày ấy của em đâu rồi, sao em thấy hoang hoải thế này?. Em đã giống như một người con gái đến từ một xứ sở khác. Bước những bước ngập ngừng cảnh giác vì những người đàn ông gặp trên đường đời mang vẻ mặt và những cử chỉ có gì đó làm em thấy bất an, rồi đến một quãng rừng ngập tràn cỏ mướt xanh, em không cảnh giác nữa, những hiểm nguy đã ở lại sau lưng mà trước mặt lại là một người đàn ông làm em tin cậy vô cùng, em ngả vào lòng người ấy mà ngắm trời, ngắm những vệt nắng dịu dàng…không lo âu, vướng bận, chỉ ngập tràn yêu thương, ngập tràn cảm giác hạnh phúc, ngỡ rằng mình sinh ra trên đời để đến một ngày được giữ trong tay những điều kỳ diệu như vậy. Em đã mang đến cho anh những dịu ngọt của tình yêu từ một người đàn bà đằm thắm. Ngay cả sự dâng hiến cũng tột cùng mãnh liệt, đã có lúc em tự hỏi em: ở đâu ra cái cơn bão dục tình ngọt ngào ấy? không phải từ kinh nghiệm của những người đàn bà trải đời. Em trong trắng, anh là người đàn ông đánh thức người đàn bà trong em…vậy đó là từ tạo hóa đã nặn ra em từ một đỉnh núi mờ sương, thổi vào em khí núi, khí trời, cho em lớn lên bằng những hoa thơm quả ngọt trong lành và một dòng máu mãnh liệt chưa bị pha trộn để em dâng hiến, trao tặng cho người em yêu. Trao tặng đến dữ dội và ngọt ngào, đưa anh vào một mê cung mệt mỏi, khoái trá và không bao giờ quên được. Rồi sấm và sét bất ngờ nổi lên, em bị hất tung khỏi những mơ ước, đối mặt với sự thực trần trụi của cõi trần, ngã dúi dụi mà vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao lại phũ phàng thế, vì sao lại nghiệt ngã và ác với em đến thế, em thử gượng dậy vài lần nhưng cứ bị dúi xuống một cách tàn khốc bởi chính sự trong sáng trong tâm hồn thánh thiện của em. Em đã không có trong hành trang của mình chút thiên bẩm nào để gánh chịu những cơn đau đớn theo kiểu ấy, ngã ngồi xuống rồi mà vẫn ngơ ngác không hiểu tại sao lại thế. Nhìn ra xung quanh tịnh không một bóng người, chỉ có người đàn ông của em ngồi đó, tay ôm đầu bất lực – không thể làm gì để đưa em về những ngày em yêu như đóa hoa rừng, cứ lấp lánh chờ ánh ban mai mỗi sáng để mà tỏa hương nồng nàn, để mà chờ đón anh như chờ giọt sương tinh khiết đậu vào giữa nhụy vậy…
Rồi cảm giác rõ nét của mỗi lần gặp là một lần sau cuối. Sống gấp, sống bù đắp cho quãng đời thiếu hụt, sống cho những ước vọng cồn cào và vô vọng, sống cho cả quãng đời bị đánh cắp, sống cho đoạn tương lai khát khao được hy sinh, được bù đắp nhưng lại mờ xa như chân trời tít tắp và mù mịt bão dông vây bủa…Yêu quặn thắt và cuống quýt trong nỗi đau khổ tột cùng của niềm hạnh phúc yêu thương và dự cảm mất mát.
Thủy cảm nhận được hết trọn vẹn hương vị của tình yêu, một tình yêu như cô hằng mong đợi và cô cũng thấy hết cuộc đời thế là đủ đối với mình. Tình yêu đã hiện diện, đã từng mang đến cho cô nỗi khát khao sống, yêu, dâng hiến…và cô đã cảm nhận được vị mặn chát hơn muối lẫn cả vị đắng chát sít của tất cả các loại quả đắng chát cộng lại.
Một ngày dừng lại như chiếc kim đồng hồ không còn sức để mà nhích nữa. Thủy lặng lẽ rời xa anh, buông tay nhìn tình yêu trôi lễnh lãng vào màn sương đục lờ trong một nỗi đau đớn lặn vào trong không chắt nổi một giọt nước mắt. Thủy trở nên lạnh lùng. Cô trở về đối mặt với nỗi cô đơn trống vắng cố hữu trong lòng. Mỉm cười độ lượng khi lại nghe chị em đồng nghiệp thắc mắc thật lòng “Chị mà không yêu ai thì thật lạ. Họ yêu chị, họ lao vào chị như thiêu thân ấy”. Thủy biết mình lắm, Thủy có thể quyết liệt vượt qua hết nếu thấy đáng phải thế. Còn khi Thủy vẫn dò dẫm dè dặt bước, trong đầu vẫn mang một khối u to tướng của buồn đau từ quá khứ kinh hãi của anh – Thủy chùn bước, Thủy không chịu đựng nổi. Thủy biết bến bờ hạnh phúc không dành cho cô – người đàn bà yêu thánh thiện và đòi hỏi chính đáng cho mình một tình yêu thánh thiện.
Cuộc sống lại thê thảm trôi. Hàng ngày không có những thổn thức từ nhau. Không xốn xang khi thu về, đông đến. Lạnh lùng nhìn mọi thứ như của một thế giới khác, mình ở bên ngoài lơ lửng không trọng lượng. Buồn, vui nào có nghĩa lý gì khi mà trong đời đã từng trải qua một quãng yêu điên loạn như thế rồi. Mất tình yêu ấy còn đâu hồn người nữa? và nhận ra một điều rằng sống mà không có nhau thì cũng như là chết. Thủy và Hồng đã để lại cuộc đời ở đâu đó, một cuộc đời nhọc nhằn, khát cháy, đầy ắp yêu thương và chàn trề đau đớn…và cái khoảng trống vô bờ bến hai người để lại trong nhau không thể khỏa lấp được. Rồi đến một ngày chúng mình gặp lại nhau, với những khuôn mặt nhàu nát vì thời gian, với những ánh mắt đục lờ của tuổi tác, với những trí tuệ u u mê mê lúc nhớ lúc quên..có dám nhìn thẳng vào nhau để mà bảo rằng: “Chia tay nhau khi ấy là một lựa chọn đúng?”.

15h ngày 22.9.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét