“Quê hương ai cũng có một dòng sông bên nhà...”. Thuở bé nhà tôi ở ven sông Hồng mạn ngược, nơi dòng sông Cái bắt đầu chảy vào Việt
Năm tháng qua đi, bọn trẻ chúng tôi đã lớn khôn, đã biết yêu và khi chia tay với mối tình đầu thơ mộng tôi đã viết những dòng cảm xúc:
“Anh với em chung một dòng sông
Anh bên bồi còn em bên lở
Bên anh ánh phù xa màu mỡ
Xô nước xoáy tròn cuốn lở phía bên sông
Bên bồi anh vững chãi lúc bão dông
Để bên em xói mòn theo năm tháng...”
và giờ đây, khi đã sinh sống tại thành phố song ký ức tuổi thơ và hình ảnh con sông Hồng như vẫn còn tươi nguyên. Hôm vừa rồi có bạn thân từ Lao Cai về chơi, hai đứa rủ nhau ra phía cầu Long Biên ngắm sông Hồng – con sông chất chứa đầy ắp những kỷ niệm tuổi thơ. Mùa này nước cạn, mấy chục năm mới có một mùa cạn đến như vậy. Đứng trước con gió lộng mà lòng thấy xót xa quá, sông Cái mà như mấy cái lạch nước nhỏ, những doi cát nham nhở, ngập rác, cỏ dại lưa thưa, những căn nhà của những người thuyền chài tạm bợ chênh vênh ven bờ chờ mùa nước lên...thật buồn!. Vậy mà tuổi thơ tôi đã từng rón rén thò từng chân xuống dòng nước cuộn chảy với cảm giác vừa thích thú vừa sợ hãi trước vẻ hùng vĩ của sông Hồng. Mùa nước cạn thuở ấy sông như dải lụa hồng, nhìn từ bờ bên này sang bờ bên kia vẫn mênh mông, tít tắp....
Chỉ mong mùa nước về, sông Hồng lại cuộn chảy mang dòng phù sa màu mỡ cho những mùa vàng bội thu như món quà tặng vô giá của thiên nhiên cho con người, để tôi được bồi hồi nhớ những kỷ niệm xưa...
Thu Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét