Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Bên hồ


Song Long

Thủy lặng lẽ nhìn qua cửa sổ. Tán cây xà cừ lấp lánh ánh nắng buổi sớm. Xa xa kia là hồ nước mênh mông, mặt nước lặng phắc, rồi lăn tăn những ánh vàng. Xa thêm một chút là hòn đảo bé xíu, 1 chiếc thuyền con dập dềnh trên mặt hồ, những cây liễu rủ bóng quanh đảo và thấp thoáng có bóng người đứng câu dưới các lùm cây. Thủy nghe được tiếng lá cây xào xạc. Vài bông phượng cuối mùa đỏ chói lẻ loi rung rinh sát cửa sổ…Yên tĩnh quá. Sự yên tĩnh dành cho Thủy và tình yêu. Thủy khẽ khàng trở dậy và bật bình đun nước. Tiếng nước reo làm Hồng tỉnh giấc, xoay người trên nệm và với giọng trầm ấm chan chứa yêu thương: “Em lại lọ mọ à?”. Thủy khẽ mỉm cười. Hồng – nguồn sống của đời nàng, dù ở đâu nàng cũng thèm khát anh, không thể rời được hình ảnh anh, nàng mơ được sáng sáng đun nước pha 1 ly cà phê cho anh như thế này, được cầm một chiếc khăn mặt âm ấm lau lên gương mặt thân thương của anh như thế này, được áp đôi bàn tay anh lên khuôn mặt mình như thế này…nàng thấy hạnh phúc quá.
Anh choàng tay kéo nàng nằm xuống và khe khẽ hôn nàng. Khi chưa có anh, Thủy vốn không tin vào những nụ hôn, hình như nó khô khan xa cách lắm, hình như nó phải có một mối giao cảm điện tích trái dấu gặp nhau lắm, nếu không - nó giống như ăn phải một miếng ổi xanh chát xít và tắc nghẹn ở miệng, ở cổ. Nhưng với Hồng thì khác, những nụ hôn mềm mại, mướt dịu, sức lan tỏa ngọt ngào mời gọi…và thật là có lý khi kể cả là vợ chồng nhiều người cúng tránh hôn nhau, chắc tại không đạt đến độ ấy thì tránh. ( Thủy còn nghe mấy ông tếu táo bảo rằng: phạt thằng này bằng cách bắt hôn gái nhà hàng trước khi hành sự…) Kể thì cũng kinh thật nhưng ở một góc nào đó đúng thế!
- Sao anh lại muốn em thế này?
- Đừng, anh – Nàng dịu dàng nhắc – anh đã mệt suốt cả đêm và phải “để dành” chứ.
- Chuyện này không để dành được, em yêu ạ. Anh muốn yêu em, như một con sư tử ấy, em không biết anh mạnh đến thế nào đâu- Anh cười, muốn quay người ôm ghì lấy nàng mà hôn lên sự ngây thơ của nàng.
- Em không biết nữa…-Nàng tần ngần.
Hai người đã sống với nhau bao nhiêu ngày đêm, vậy mà họ cứ như sinh ra trong cuộc đời này là để cho nhau và để sửng sốt ngạc nhiên vì nhau, như họ là 2 kẻ ở một tầng tư duy khác lạc bước vào cuộc đời nơi trần thế.
Nàng nhẹ nhàng nằm sát bên anh. Một cái rướn người và khỏang cách của 2 cơ thể bị xóa nhòa, xóa hẳn. Nàng thấy biển lửa rừng rực cháy trong ngực, cháy râm ran và từ từ lan tỏa lên tới đỉnh đầu, buốt nhói, tan chảy. Những cuộc hòa tan đỉnh điểm như thế cứ trào dâng, trào dâng như không có điểm dừng, chưa khi nào hết dữ dội, cuồng nhiệt, chưa khi nào hết êm ái – và phải yêu nhau đến thế nào những hoan lạc của hai người mới đạt đến ngưỡng ấy. Nàng đang hạnh phúc. Không gian chao nghiêng, chao mãi và thăng hoa…
Nàng thức dậy vào lúc 13 giờ, người nhẹ tênh như bị bốc hơi. Thỏang trong không gian mùi hương nồng nàn của ái tình, mùi cơ thể thân thương không thay thế được. Mở mắt ra, nàng thấy Hồng đang cầm 1 chiếc khăn bông nóng ấm, rồi nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
- Em tan rồi anh ạ. Không nhấc nổi tay nữa – nàng vừa nhắm mắt vừa dịu dàng thì thầm với anh. Thủy khẽ níu cổ Hồng xuống. Mái tóc anh đã có những sợi bạc, hai vai trĩu xuống âu lo. Nàng đau nhói nơi ngực trước những gì nàng nhìn thấy.
Nắng buổi chiều xiên khoai qua ô cửa sổ. Mặt hồ gợn những con sóng dát vàng li ti. Yên tĩnh và trong lành đến vô cùng. Nàng lặng lẽ đứng bên khung cửa sổ nhìn ra mênh mông mặt hồ, anh đứng phía sau ôm khít nàng trong vòng tay rắn chắc, muốn truyền sang người nàng nguồn năng lượng ấm nóng, trao cho nàng tất, tất cả những gì anh có để nàng được hạnh phúc. Anh muốn giữ mãi gương mặt bừng sáng với ánh mắt long lanh của nàng.
Mặt trời sà xuống mặt hồ, hồng rực. Không gian quánh như mật…Rồi họ lại thảng thốt nhìn nhau. Giống mọi lần…Họ lại sắp bắt buộc phải xa nhau. 5 ngày, 10 ngày hay cả tháng, cả năm ở bên nhau cũng vậy – cứ chia tay là có cảm giác khát cháy, cảm giác của lần sau cuối.
Cuộc tình của họ thật đặc biệt. Đặc biệt vì nó tồn tại mất cân bằng kinh khủng cả đối với xã hội cũng như đối với họ - những con người bình thường nhưng lại có tư duy vượt lên hẳn những con người bình thường khác.

16 giờ, ngày 11/8/2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét