Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Bên hồ


Song Long

Thủy lặng lẽ nhìn qua cửa sổ. Tán cây xà cừ lấp lánh ánh nắng buổi sớm. Xa xa kia là hồ nước mênh mông, mặt nước lặng phắc, rồi lăn tăn những ánh vàng. Xa thêm một chút là hòn đảo bé xíu, 1 chiếc thuyền con dập dềnh trên mặt hồ, những cây liễu rủ bóng quanh đảo và thấp thoáng có bóng người đứng câu dưới các lùm cây. Thủy nghe được tiếng lá cây xào xạc. Vài bông phượng cuối mùa đỏ chói lẻ loi rung rinh sát cửa sổ…Yên tĩnh quá. Sự yên tĩnh dành cho Thủy và tình yêu. Thủy khẽ khàng trở dậy và bật bình đun nước. Tiếng nước reo làm Hồng tỉnh giấc, xoay người trên nệm và với giọng trầm ấm chan chứa yêu thương: “Em lại lọ mọ à?”. Thủy khẽ mỉm cười. Hồng – nguồn sống của đời nàng, dù ở đâu nàng cũng thèm khát anh, không thể rời được hình ảnh anh, nàng mơ được sáng sáng đun nước pha 1 ly cà phê cho anh như thế này, được cầm một chiếc khăn mặt âm ấm lau lên gương mặt thân thương của anh như thế này, được áp đôi bàn tay anh lên khuôn mặt mình như thế này…nàng thấy hạnh phúc quá.
Anh choàng tay kéo nàng nằm xuống và khe khẽ hôn nàng. Khi chưa có anh, Thủy vốn không tin vào những nụ hôn, hình như nó khô khan xa cách lắm, hình như nó phải có một mối giao cảm điện tích trái dấu gặp nhau lắm, nếu không - nó giống như ăn phải một miếng ổi xanh chát xít và tắc nghẹn ở miệng, ở cổ. Nhưng với Hồng thì khác, những nụ hôn mềm mại, mướt dịu, sức lan tỏa ngọt ngào mời gọi…và thật là có lý khi kể cả là vợ chồng nhiều người cúng tránh hôn nhau, chắc tại không đạt đến độ ấy thì tránh. ( Thủy còn nghe mấy ông tếu táo bảo rằng: phạt thằng này bằng cách bắt hôn gái nhà hàng trước khi hành sự…) Kể thì cũng kinh thật nhưng ở một góc nào đó đúng thế!
- Sao anh lại muốn em thế này?
- Đừng, anh – Nàng dịu dàng nhắc – anh đã mệt suốt cả đêm và phải “để dành” chứ.
- Chuyện này không để dành được, em yêu ạ. Anh muốn yêu em, như một con sư tử ấy, em không biết anh mạnh đến thế nào đâu- Anh cười, muốn quay người ôm ghì lấy nàng mà hôn lên sự ngây thơ của nàng.
- Em không biết nữa…-Nàng tần ngần.
Hai người đã sống với nhau bao nhiêu ngày đêm, vậy mà họ cứ như sinh ra trong cuộc đời này là để cho nhau và để sửng sốt ngạc nhiên vì nhau, như họ là 2 kẻ ở một tầng tư duy khác lạc bước vào cuộc đời nơi trần thế.
Nàng nhẹ nhàng nằm sát bên anh. Một cái rướn người và khỏang cách của 2 cơ thể bị xóa nhòa, xóa hẳn. Nàng thấy biển lửa rừng rực cháy trong ngực, cháy râm ran và từ từ lan tỏa lên tới đỉnh đầu, buốt nhói, tan chảy. Những cuộc hòa tan đỉnh điểm như thế cứ trào dâng, trào dâng như không có điểm dừng, chưa khi nào hết dữ dội, cuồng nhiệt, chưa khi nào hết êm ái – và phải yêu nhau đến thế nào những hoan lạc của hai người mới đạt đến ngưỡng ấy. Nàng đang hạnh phúc. Không gian chao nghiêng, chao mãi và thăng hoa…
Nàng thức dậy vào lúc 13 giờ, người nhẹ tênh như bị bốc hơi. Thỏang trong không gian mùi hương nồng nàn của ái tình, mùi cơ thể thân thương không thay thế được. Mở mắt ra, nàng thấy Hồng đang cầm 1 chiếc khăn bông nóng ấm, rồi nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
- Em tan rồi anh ạ. Không nhấc nổi tay nữa – nàng vừa nhắm mắt vừa dịu dàng thì thầm với anh. Thủy khẽ níu cổ Hồng xuống. Mái tóc anh đã có những sợi bạc, hai vai trĩu xuống âu lo. Nàng đau nhói nơi ngực trước những gì nàng nhìn thấy.
Nắng buổi chiều xiên khoai qua ô cửa sổ. Mặt hồ gợn những con sóng dát vàng li ti. Yên tĩnh và trong lành đến vô cùng. Nàng lặng lẽ đứng bên khung cửa sổ nhìn ra mênh mông mặt hồ, anh đứng phía sau ôm khít nàng trong vòng tay rắn chắc, muốn truyền sang người nàng nguồn năng lượng ấm nóng, trao cho nàng tất, tất cả những gì anh có để nàng được hạnh phúc. Anh muốn giữ mãi gương mặt bừng sáng với ánh mắt long lanh của nàng.
Mặt trời sà xuống mặt hồ, hồng rực. Không gian quánh như mật…Rồi họ lại thảng thốt nhìn nhau. Giống mọi lần…Họ lại sắp bắt buộc phải xa nhau. 5 ngày, 10 ngày hay cả tháng, cả năm ở bên nhau cũng vậy – cứ chia tay là có cảm giác khát cháy, cảm giác của lần sau cuối.
Cuộc tình của họ thật đặc biệt. Đặc biệt vì nó tồn tại mất cân bằng kinh khủng cả đối với xã hội cũng như đối với họ - những con người bình thường nhưng lại có tư duy vượt lên hẳn những con người bình thường khác.

16 giờ, ngày 11/8/2009

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2009

Đêm huyền diệu




Song Long

Họ hòa vào dòng người, xe nhấp nhoáng. Cầu Thăng Long như một dòng sông ánh sáng nho nhỏ hiền hòa khi nhìn từ máy bay xuống cuốn trôi họ chầm chậm vào dòng chảy của nó, đường cao tốc đi sân bay Nội Bài rồi rẽ vào con đường mới được đưa vào khai thác để đi về phía Bắc, chiếc xe chạy êm ru quýet những làn ánh sáng đèn pha cắt bóng đêm thành những lát mỏng, thoang thoảng mùi khói đốt đồng nao lòng ùa vào trong xe. Những ánh đèn pha chiếu pictone vào những chiếc xe máy chở những người đi ngược chiều với những chiếc mũ bảo hiểm bất chấp thẩm mỹ khiến cho tất cả mọi người đội nó đều giông giống nhau ở chỗ như lam lũ hơn, bí ẩn hơn và cam chịu hơn. Ánh sáng cũng loang loáng chiếu qua cửa kính phía trước xe vẽ lên chiếc phông vô hình bức tranh người đàn ông chững chạc, từng trải. Anh đang mỉm cười trìu mến trước vẻ mềm mại, nồng nàn của người phụ nữ. Anh đang không dấu nổi vẻ ngạc nghiên trước thái độ chấp nhận hoàn cảnh một cách điềm tĩnh tuyệt vời của cô. Anh không thấy có mối liên hệ nào giữa người phụ nữ mong manh dễ vỡ của cách đây vài giờ với người phụ nữ rất biết làm gì để giữ cho nhau một khoảng trời riêng đầy ắp yêu thương, đầy ắp hạnh phúc, biết đẩy những âu lo xa tít sau lưng để dành cho nhau không gian tuyệt đối yêu thương mà cô biết rất rõ những khoảng khắc này quý giá vô cùng đối với cuộc đời nhọc nhằn thiệt thòi của họ. Phát hiện này làm anh thấy ấm lòng vô cùng.
Thị tứ hiện dần trước mặt. Đã quen với phố xá đông đúc, chật chội, họ thấy phố ở đây thưa vắng hơn, cuộc sống có vẻ ít xô bồ hơn. Cửa hàng ăn tươm tất nằm trong con ngõ nhỏ, dưới những hàng cây tối thẫm. Toàn bộ mặt trước của cửa hàng được trang trí bằng một tấm kính lớn có dòng nước chảy nhòa từ trên xuống gợi sự mát mẻ. Trên tường có vài bức ảnh xinh xinh chụp những đầu bếp trong trang phục của những chú hề hài hước và vui mắt. Chiếc cầu thang bằng gỗ đen bóng dẫn lên tầng trên, phía dưới là những chum vại đựng rượu đã được cách điệu. Món ăn dân giã và đủ độ tươm tất. Họ ăn uống nhỏ nhẹ, họ rúc rích chăm chút nhau trong một thứ men say âu yếm. Họ quên mất những buổi tối không có nhau họ bị nhúng trong một vại nước đặc sánh của bức bối, cưỡng bức. Họ quên mất những khoảng thời gian đã lấy đi của họ già nửa đời người cực kỳ phi lý, cực kỳ phí phạm.
Đã bao nhiêu lần họ bên nhau? Bao nhiêu lần họ ao ước được ở bên nhau trong những đêm tối đằng đẵng của cuộc đời? những đêm nằm dài trong góc khuất mặc cho bà chúa thời gian nghiệt ngã đều đều đếm nhịp, mặc cho ngoài kia đã qua đi những đêm trăng khuyết hao gầy, những đêm trăng tròn đầy tha thiết, những đêm xuân tí tách hạt mầm nảy nở, những đêm hè lộng gió, những đêm thu se se lạnh hanh hao, những đêm đông gió rít đùng đùng thổi tan tác đám lá khô dưới lòng đường…Họ đã đánh rơi mất tuổi trẻ, tình yêu nồng cháy và mọi điều tốt lành đâu đó ngoài khung cửa kia và dần trở nên vô cảm. Cho tới ngày họ tìm được nhau như tìm được viên kim cương thô giữa bãi cát mênh mông. Dưới ánh mặt trời viên kim cương lấp lánh khoe bằng hết nét đẹp, nét quý của nó và cuốn họ vào một nhịp sống mới, nhịp sống đầy đam mê, khát vọng. Họ thấy họ còn quá nhiều ràng buộc với cuộc đời này. Họ như được hồi sinh và rồi họ tận hưởng những giây phút êm đềm của tình yêu – dù những giây phút êm đềm ấy vô cùng hiếm hoi, để ngay lập tức, khi chưa kịp thả mình khoan khoái đã lại là những ghềnh thác hiện ngay bên cạnh, ngay trước mắt, treo lơ lửng trên đầu.
Thang máy từ từ trôi lên lưng chừng trời thả hai con người vật vã vì yêu nhau vào một hành lang vắng lặng, cuối hành lang là căn phòng có cửa sổ rộng mở từ hai mặt hông của khu nhà. Đóng cửa lại là không gian của họ. Vườn địa đàng thiêng liêng của họ, không gì và không ai xâm phạm vào được, chỉ hai kẻ khốn khổ nổi chìm trong quăng quật cuộc đời suốt mấy chục năm trời giờ đây mới được ban cho chén thánh tìm thấy nhau. Lăn xả vào nhau bằng một lực hút siêu nhiên và siêu mạnh.
Cả khách sạn nằm im lìm như nàng tiên thiêm thiếp ngủ, không có bóng dáng sự sống trần tục. Như không có thực. Khi người ta yêu nhau bằng một tình yêu đến độ cao hơn mọi tình yêu bình thường khác, tất cả sẽ trở nên siêu thoát.
Một nền không gian bạc trắng. Trăng 13 dù thỉnh thoảng bị một đám mây che phủ vẫn kiêu hãnh tỏa bằng được thứ ánh sáng huyền diệu xuống cõi trần. Đầm nước e ấp trong màn trăng sương đục mờ hư ảo. Những bóng điện bảo vệ thấp thoáng trong các hàng cây phía dưới khách sạn như nhắc nhở con người trở về cõi thực nhưng lại không nỡ nhắc nhở một cách ồn ĩ, thô thiển – nhè nhẹ hắt bóng, nhè nhẹ lôi hai kẻ yêu nhau đắm say và trớ trêu trở về với thực tại, đừng quá phiêu bồng…
Cuộc sống dường như ấm áp và bớt tiều tụy hơn khi họ có nhau như thế này. Cái ban công rộng nhìn ra đầm nước thanh bình – vẻ thanh bình của những bản nhạc cổ điển, chiếc ghế bọc nhung lún sâu ôm trọn một người đàn ông vạm vỡ và một người đàn bà dịu dàng ngồi trong lòng mắt lấp lánh ngước nhìn vào tận đáy mắt người đàn ông, tha thiết và đắm đuối. Trong phòng, tiếng máy điều hòa lào thào, chiếc đèn ngủ hắt một khoảng ánh sáng vàng ấm áp. Tưởng như mọi thứ - ánh sáng, bầu trời, hồ nước và cả khoảng không yên lặng thanh khiết ấy tồn tại chỉ là để dành cho họ, nếu tình yêu của họ không tồn tại mọi thứ ấy cũng biến mất đi như trong những câu chuyện cổ tích bà tiên sẽ thu về nhũng gì đã hết vai trò vậy. Có hai con chim cú đuổi nhau kêu thấp thanh từ bên kia hồ lao sang, những ngưuời yếu bóng vía sẽ thấy hơi lành lạnh người, thấy rờn rợn…nhưng cô chỉ khẽ thầm thì “ Đó là bọn cú mèo anh ạ”. Cô và anh không ai mảy may muốn nghĩ đó là điềm gở như các cụ thường quan niệm. Họ đang yêu nhau kinh khủng mà, họ đang tràn trề yêu thuơng, trần trề hạnh phúc, tràn trề hy vọng mà. Rồi tất cả lại lặng tờ. Đêm như thế này sẽ vô cùng hiếm hoi trong cuộc tình của họ. Đêm để dành trọn vẹn cho nhau như thế sẽ vô cùng quý giá đối với họ. Hãy yêu, hãy tận hưởng.
Anh ngỡ ngàng phát hiện ra người anh yêu: bản lĩnh hơn anh biết, đáng yêu hơn anh nghĩ, bản tính này ở cô sẽ làm anh ngợp trong tình cảm ngày một dâng cao không cách gì kéo xuống được nữa. Sẽ đưa anh đến đâu nữa…anh không thể đoán định nổi.
Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông cô yêu. Đọc sự quyết liệt, tràn đầy, bất khả xâm phậm của anh cô biết con người này không hề biết run sợ. Mọi sự đều trở nên bé nhỏ trước tình yêu của anh. Anh đã sẵn sàng cao nhất cho sự đánh đổi – điều kiện tiên quyết cho sự thành bại trong tình yêu của họ.
Họ yêu nhau bằng tình yêu sống, chết – có hàng vạn mối tình vẫn lơ lửng tồn tại nhờ nhờ đâu đó nhưng độ sống chết sẽ chỉ xảy ra đối với một phần một vạn ấy, sống với mục tiêu cuối cùng luôn là đem hạnh phúc , niềm vui đến cho nhau; chêt vì nhau cũng sẵn lòng, không mảy may băn khoăn và phải coi mọi thứ chấm hết khi vai trò yêu thương, người này sinh ra là để cho người kia chấm hết.
Họ yêu nhau bằng tình yêu đồng điệu – trí tuệ, tâm hồn là tài sản của mỗi người, nguồn tài sản này trong họ lớn và giống nhau đến độ khó lý giải. Họ nhìn những sự vật diễn ra xung quanh, họ nhìn vào nhau…bằng những cảm nhận, suy tư hoặc ngời lên hạnh phúc đều giống nhau.
Họ yêu nhau bằng tình yêu thương, che chở - Họ đã yêu ai đến mức người này bị thương người kia chảy máu chưa? Đã xót xa ai như xót vì nỗi đau mà người kia phải chịu chưa? Đã mong muốn quặn thắt lòng được ôm nhau vào lòng để ban cho người kia một chốn bình yên, không gì được phép xâm hại, khoảng bình yên ấy không thể có ở đâu chưa?
Cả hai đã thấm đẫm giá trị những gì họ đang có, đã rung cảm bằng những nơ ron thần kinh nhạy bén nhất. Cõi trần thế chỉ là nơi họ gá tạm, họ phải sống ở một khung trời khác, có thể có bão dông nhưng là những bão dông kiểu khác chứ không thể là những sự thực trần trụi mà họ đang phải đối mặt này.
Đêm hạnh phúc như thế là do đâu mà đạt được đến độ ấy? tình yêu dồn nén, khổ đau, khắc khoải..tất tần tật những khoảng thời gian họ không được ở bên nhau tích tụ? những ước vọng về một khung trời được sống cùng nhau vời vợi xa và trên tất cả là trong những hoàn cảnh cụ thể họ đã nhận ra nhau với những diện mạo mới, đáng quý trọng vô cùng. Họ biết nên làm gì, nghĩ gì khi họ được ở bên nhau sau những thử thách như thế. Họ thông minh để biết dẹp bỏ hết những gì ảnh hưởng tới tình yêu của họ - chỉ họ thôi, dành cho nhau những yêu thương nhất, hạnh phúc nhất, mặn nồng nhất. Họ khao khát làm cho nhau vui. Họ trân trọng nhau lên nhiều lần khi họ đọc sâu được trong nhau tư duy ấy, sự hy sinh ấy, tình yêu ấy….
Đêm yên ả. Mùi thơm ngọt ngào quyện chặt với một thứ men say làm họ ngây ngất. Mùi gì nhỉ? Không phải hương hoa hay bất cứ thứ hương nào khác, hình như nó tỏa ra mãnh liệt từ chính họ - hai kẻ yêu nhau và phải yêu đến một độ chất ngất nào đó mới tỏa được ra thứ hương này. Đêm, kẻ đồng lõa ngọt ngào cho những người yêu nhau. Đêm buông rèm che chở, đêm cho người đàn bà như một bông hoa rừng quý tỏa hương ngào ngạt, mật ngọt tiết ra từ chiếc nhụy xinh xinh long lanh mời gọi, đêm thêm những đốm lửa vào ánh mắt long lanh, mướt mát, thêm sức mạnh vào vòng tay cuộn xiết, thêm nồng nàn vào hơi thở, thêm những ngôn từ âu yếm vẳng xuống từ thinh không, thêm những dòng thác tuôn trào từng đợt, đợt sau dữ dội hơn đợt trước, thêm muối mặn vào tình yêu để họ khát cháy nhau đến tột cùng một lần và mãi mãi…Một đêm kỳ diệu như thế không có chỗ cho bất cứ một âu lo, phiền muộn nào xen vào. Dù rằng cô đang cực kỳ âu lo. Thế nào nhỉ? Một cuộc trốn tìm nhau và để cô đối mặt với một thực tế phũ phàng là cuộc tình của họ không yên bình, không thể mong chờ vào một kết thúc tốt lành vì nó có cái gì phi thực tế. Có cái gì chới với cuốn xoáy họ chao đảo tơi tả trong vòng quay khốc liệt của nó. Càng về khuya đêm càng đặc quánh, có những lúc thời gian như ngừng hẳn lại. Họ quấn chặt vào nhau trong suy nghĩ, trong hơi thở, trong ước vọng, họ thấm rõ họ là một cơ thể, không có khoảng cách nào, họ biết rất rõ họ đã trao tặng, dâng hiến tận cùng trong đó yếu tố thể xác được đặt ở hàng sau cùng, sau trí tuệ, sau tâm hồn, sau tất tần tật những gì họ có.
Chiếc xe lướt đi trên con đường nhựa óng ả, trong một buổi ban mai đầu thu tinh khiết, lãng đãng một màn sương giăng huyền hoặc, những cánh đồng lúa rối rít vờn gió sớm, bình minh le lói phía chân trời trước mặt. Họ bồng bềnh bên nhau không thể dứt được mình ra khỏi miền hạnh phúc vừa trải qua. Cảm giác lãng quên mọi thứ không liên quan đến tình yêu của họ là một cảm giác khó tả. Phía trước không phải là cuộc sống tù đọng chờ đón, không phải là những bức bối, ngột ngạt của hoàn cảnh…chỉ có nhau, chỉ có mong chờ vào những lần gặp phía trước vẫn tràn trề yêu thương, tràn trề hạnh phúc, tràn trề hy vọng. Xa hơn là một cuộc đời khác, một kiếp sống khác….

16h ngày 5.10.2009 (giữa hai cuộc giao ban)