Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Có gì?


Song Long

Anh chàng da màu có vẻ mặt hóm hỉnh hài hước, thông minh lại có cái gì phớt đời rất ấn tượng. Một cái khoát tay, lắc người, một ánh mắt giễu cợt cho đến sự cải biến thái độ tài tình sang một con người đạo mạo, cực trí tuệ. Anh chàng vào vai một người đến từ hành tinh khác, thế giới của anh ta cũng đủ mọi hạng người – kẻ mưu mô, thâm hiểm và đầy toan tính, kẻ ngờ nghệch, kẻ suốt đời cam chịu phận long toong giúp việc, kẻ nịnh nọt…thế giới của những người sống trên trái đất cũng vậy, chỉ khác là mọi thứ ở tầm tinh vi hơn thôi. Rồi cũng chung một kết cục là bay về Trời – về với hư vô, mọi thứ đã làm trong suốt cuộc tồn tại của mình cũng chỉ như một vệt sao băng, hoặc lóe sáng rực một góc trời hoặc le lói, hoặc tắt lịm…cái còn lại có giá trị cho chính bản thân là tình yêu, một lần trong đời được yêu một cách đúng nghĩa nhất của từ này và biết yêu. Dòng chữ The end to đùng hiện trên màn ảnh. Mọi người lục tục đứng dậy, cô nép nhẹ vào anh đi dọc con đường thoai thoải trải thảm và lờ mờ sáng bởi những bóng đèn được gắn kín đáo dưới các hốc ghế và dọc lối đi ra cửa. Thật khoan khoái và kỳ lạ ngay cả từ chuyện cô và anh trùng khít nhau cả về cảm nhận khi xem một bộ phim. Cùng lấp lánh vui, tận hưởng bằng hết những niềm vui nhẹ nhàng do bộ phim mang lại. Cùng trầm tư suy ngẫm khi xem một bộ phim đề cập đến những chiều sâu trong mọi ngóc ngách của cuộc sống. Họ có nhau từ rất lâu mà vẫn không hết ngạc nghiên khi giữa biển người mênh mông đông đúc – họ tìm được đúng nhau. Cô mỉm cười khi bất giác nghĩ đến hình ảnh con chim cánh cụt cắp hòn sỏi thận trọng nhích từng bước giữa bạt ngàn những con cánh cụt khác và đặt viên sỏi xuống chân một con chim mái mà nó chọn, và kể từ đấy chúng quấn quýt bên nhau suốt đời, không bao giờ lạc nhau, không có sự nhầm lẫn bao giờ…Anh kể, cô dụi đầu vào ngực anh thốt lên “bịa” nhưng thâm tâm cô tin chuyện ấy có thật, chẳng bịa tẹo nào. Cô thường có những ý nghĩ kiểu như: ở trong rạp chiếu phim này, bao nhiêu người yêu nhau và hiểu nhau như anh và cô. Ai có được điều may mắn ấy? những đôi rất trẻ, họ luôn miệng ăn nhí nhách mộtcái gì đó – dường như việc đi xem phim là một chỗ nghỉ chân khác biệt với địa điểm khác của họ. Những đôi khác xem phim một cách nhảy cóc giữa những cái hôn bất tận. Những người điềm tĩnh khoan thai xem phim như tìm đến một thú thư giãn – họ tự thưởng cho mình chút giải trí lành mạnh, tự lôi mình ra khỏi công việc để mà tìm một khoảng bồi bổ tinh thần hiếm hoi. Tóm lại, có những người xem phim với nhu cầu thực sự, có người vì những lý do của riêng mình đến rạp. Cô và anh cần có nhau mọi lúc, xem phim để nhấm nháp niềm vui, hạnh phúc, vì cảm nhận giống nhau, họ yêu nhau hơn, nể trọng nhau hơn.
Mùa đông. Không gian quánh lại như một tảng thạch, có cảm giác xắn thành miếng ra được. Bàng bạc một màu xam xám. Đầu óc cũng rất dễ bị tê cứng, tới mức thỉnh thoảng cô phải cựa quậy, lúc lắc đầu như để mình đừng bị “đơ”, luôn phải gợi cảm xúc về để lấy năng lượng sống, làm việc. Một mùa đông như thế cô gặp anh. Cô gõ cửa một phòng làm việc ở tầng 7 tòa nhà nơi cô làm việc, phòng không có ai. Quay lại bắt gặp anh đang đứng lặng lẽ hút thuốc ở đầu hành lang, mắt nhìn mông lung qua ô cửa kính xuống dưới. Có vẻ anh không còn trông đợi gì nữa vào cuộc đời. Mọi trải nghiệm, mọi thứ anh đã thu nạp vào đời mình dường như đã quá đủ để anh có cái dáng vẻ như thế - chẳng trông đợi gì. Cô và anh cùng trong một cơ quan, biết về nhau như mọi đồng sự khác. Có nghĩa là tất cả những gì là thông tin bề mặt kiểu như: cô nhu mì, dịu dàng, kín đáo và có thể - nhàn nhạt trong một dòng chảy bình thản chồng con, chợ búa, mẫn cán trong những công việc vụn nát. Còn thẳm sâu tâm hồn nồng nàn, đằm thắm, một ngọn núi lửa âm âm cháy đỏ những khát vọng, những yêu thương, những suy tư trong trí tuệ…không ai biết được. Anh trung thực, mạnh mẽ trong một cá tính hơi ồn ào, hơi thẳng băng và không quan tâm đến những gì không liên quan đến mình. Ai biết đằng sau cái hóm hỉnh, tếu táo bên ngoài là một nỗi khắc khoải của đủ mọi khát vọng do trái tim ấm nồng thiên phú mang lại?.
“Hút thuốc không tốt chút nào đâu anh” – Anh quay lại và cô bối rối trước ánh mắt lấp lánh tinh nghịch của anh. “ Ừ, nhưng đã thành thói quen khó bỏ quá. Vả lại trời mùa đông ảm đạm thế này không có thuốc nữa thì anh biết trông cậy vào cái gì để ấm áp?”. Cô đỏ mặt trước câu nói dí dỏm này của anh, khi ấy cô nghĩ, chắc trước một giọng nói dịu dàng có âm vực thoảng nhẹ rất lạ cất lên trong một khoảng không đông cứng lại vì lạnh, cất lên trong khung cảnh mòn cũ, hoang vắng, hời hợt của công sở bỗng trở nên hiếm hoi, bỗng vụt lóe lên như một chiếc cầu vồng bảy sắc sừng sững hiển hiện ngay trước mặt làm anh ngỡ ngàng. Mọi sự đều phải bắt đầu từ một cái gì đó và điểm gặp nhau đầu tiên của cô và anh chính là cái giây phút hai luồng điện có tần số trùng khớp gặp nhau và lóe sáng vào một giây phút định mệnh như thế.
Những ngày tiếp sau cô và anh tránh gặp nhau. Cô lao vào công việc như để tìm quên. Dường như linh cảm về một sự thay đổi về căn bản trong con người cô theo hướng khắc khoải lắm, cồn cào lắm, không lường được sẽ đến đâu…làm cô hoang mang. Cô ngồi giữa các nữ đồng nghiệp và hài hước nhẹ nhàng rồi im bặt, nóng bừng mặt khi anh thoáng đi qua. Cô về phòng làm việc vẫn giữ nguyên trạng thái chếnh choáng, tiếng đập thình thịch không kìm nén nổi trong ngực, cô không gạt nổi hình ảnh anh, những suy nghĩ về anh ra khỏi đầu, không có cách gì để không nghĩ về anh được. Chiếc điện thoại nhấp nháy xanh báo có tin nhắn. Thường cô rất sợ mọi tín hiệu từ điện thoại. Công việc buộc cô phải thường xuyên dùng đến chiếc điện thoại. Có cách gì để một ngày chiếc điện thoại nằm im lìm không run lên bần bật, không lóe những tia sáng xanh ma quái…để cô được thảnh thơi mà dời khỏi nó?.Và cô thường thấy thương những người đồng nghiệp khi họ cứ cặm cụi nhắn tin dưới gầm bàn trong các cuộc họp. Hôm nay, một linh cảm gì đó mách bảo cô rằng tín hiệu đến từ anh, không liên quan gì tới công việc cả. “Em đang làm gì? Bỗng dưng hôm nay anh thấy nhớ em đến thế..”. Cô run run bấm phím hồi đáp “Em gục rồi anh ạ, không cố được nữa..”. Cô đầu hàng sự gắng gỏi trốn chạy của bản thân. Cô buông mọi vũ khí yếu ớt để đi theo tiếng gọi của tình yêu – một tình yêu cô biết phải khó nhọc lắm mới có. Phải may mắn lắm mới tìm được nhau. Yêu được một ai đó giữa biển người này là khó vô cùng.
Thời gian trôi đi giữa hai người yêu nhau thật lạ lùng. Buổi sáng đến cơ quan muốn hát nho nhỏ một giai điệu nhẹ nhàng vui tươi. Tòa nhà công sở cũ mèm bỗng tỏa ra sức cuốn hút, ở đó có nửa thân yêu của mình. Người này trông ngóng người kia như một tảng nam châm với sức hút cực mạnh. Công việc khó đến mấy bỗng trở thành chuyện nhỏ. Càng gần gũi họ càng thấy cần cho nhau, không thể thiếu nhau. Mọi chán nản, mệt mỏi tan biến. Dường như còn một thế giới nhân từ, ngập tràn niềm vui họ chưa từng biết đang mở ra trước mắt.
Tình yêu thời hiện đại phát huy cái ưu việt khi cô và anh thu xếp một chuyến đi Đà Lạt – thành phố tình yêu. Nơi cô chưa đặt chân tới lần nào. Thật kỳ quặc là cô tưởng tượng ra rất nhiều thứ, hình dung rõ nét nhiều địa danh cả trong nước và nước ngoài. Cô biết mùa đông cây sồi ở châu Âu như thế nào, trời quang đãng, không gian trong suốt ra sao. Cô biết Đà Lạt luôn se se lạnh, sương và khí núi mỏng mảnh choàng lên thành phố như một tấm voan mỏng như thế nào…với đủ mọi cảnh sắc chi tiết nhất mà thực tế thì cô lại vô cùng ít được đi. Cô cứ quẩn quanh mãi trong vòng kiềm tỏa của công việc và của đủ mọi thứ khép mình do hoàn cảnh mang lại.
Sân bay một ngày mưa tầm tã. Cô và anh dìu nhau đi giữa khung cảnh tấp nập của ga hàng không. Nhà ga trải dài được ngăn bằng những thanh I nốc sáng choang chia tách từng khu, những quầy bán đồ ăn nhanh, đồ uống khuất nẻo, những ánh mắt nhìn hút bóng hai người từ những hàng ghế chờ đợi. Hình như ở đâu cô và anh cũng không lẫn được vào đám đông. Vẻ lịch lãm trong dáng điệu và ấn tượng hơn cả chắc ở niềm hạnh phúc toát lên gương mặt, cử chỉ hai người yêu nhau cứ ngời lên và phát ra xung quanh một ánh sáng khác lạ. Cô ngồi bên khung cửa sổ máy bay nhìn ra bên ngoài. Dưới làn mưa dày đặc là những chiếc máy bay như những con chuồn chuồn khổng lồ, bất động, bình thản. Tiếng líu ríu của cô tiếp viên vang lên từ chiếc loa gắn đâu đó trong máy bay thông báo giờ cất cánh và một cô khác làm những động tác hướng dẫn hành khách các thao tác về thoát hiểm, về mặc áo phao…. Tiếng nói đều đều vô cảm, người làm động tác như máy, không giấu nổi vẻ ngao ngán của một công việc quá quen. Máy bay cất cánh, cô lạnh. Anh nói với cô tiếp viên xin một chiếc chăn và quàng lên người cô, tay anh ấm nóng nắm chặt tay cô như muốn truyền sang chút hơi ấm. Cô nép vào anh tin cậy, thân thương như họ có nhau từ kiếp nào, không có khoảng cách, không phải hai cá thể riêng biệt. Máy bay bay vào một vùng mây xấu. Những cú dằn xóc dữ dội, một đôi chỗ ở các hàng ghế bắt đầu những gương mặt lo sợ căng thẳng. Cô và anh bình thản, cái bình thản của cùng một ý nghĩ rằng không sao, khi chúng mình ở bên nhau, nắm chặt tay nhau bằng xương bằng thịt thế này thì không gì còn đáng sợ cả. Miễn là có nhau lúc hoạn nạn. Khi ấy cô bỗng thấy tình yêu của cô, những gì cô đang nắm giữ trong tay này mới quý giá làm sao. Có tình yêu như thế cô sẽ làm được nhiều điều, sẽ có được nhiều điều.
Đà Lạt không khác so với hình dung của cô. Xe taxi chầm chậm để cô nhìn thấy hồ Than thở, một mặt hồ lặng phắc khiêm nhường, những con đường dốc thoai thoải trườn lên các đỉnh đồi có thông reo vi vút, những khách sạn, nhà nghỉ đứng sát nhau. Cô và anh vào một khách sạn mini mới xây, bà chủ quán có vẻ xởi lởi mến khách rất đặc trưng của người Đà Lạt. Anh như thoắt biến thành một người khác hẳn, cái vui tự trong lòng bật ra không cưỡng nổi, có cảm giác anh lột xác thành một cậu bé hơi “bắng nhắng”. Cô mỉm cười thích thú khi anh nài nỉ bà chủ khách sạn “Chị nhắc lại câu chị vừa nói để người yêu em nghe đi, người yêu em chẳng bao giờ khen em có giọng nói dễ thương của người Hà Nội chị ạ”. Đêm Đà Lạt yên tĩnh và thanh khiết lạ lùng. Cả không gian được ướp trong một túi khí mát lạnh, đẫm hương. Hai người ôm nhau đi trên những con phố vắng, như rơi vào một vùng trời khác, một cuộc sống khác – cuộc sống hư hư thực thực. Không một chút gì của quá khứ tồn tại trong họ, không cả dự cảm gì về tương lai phía trước. Họ chỉ biết họ đang tồn tại bên nhau trong một thứ men say ngây ngất do tình yêu mang lại. “Thành phố nào vừa đi đã mỏi”, lời bài hát có gì đó phi lý khi cô có cảm giác cứ đi bên nhau như thế đến sáng cũng không mỏi. Họ trở về khách sạn khi anh chợt nhớ cô không chịu được lạnh. Anh thì thầm “Em sẽ ốm mất”. Họ ngồi trong căn phòng sạch tinh, tắt hết các bóng điện chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của những ngọn đèn đường hắt vào. Cô nắm tay anh, thở nhè nhẹ. Rồi cô nép vào anh, kiếm tìm một thứ gì đó – hình như là hơi ấm, sự đồng cảm. Cô đã chưa từng được có cảm giác dựa vào ai đó, cô chưa từng thấy ai gần gũi thân thương với mình đến thế. Cảm giác tin cậy, ấm áp và bỗng muốn được sống hết lòng, chăm chút hết lòng cho người đàn ông của mình dâng lên mãnh liệt trong cô khiến cô sống động khác thường. Ánh mắt long lanh, sáng rực trong bóng tối. Từ người cô tỏa ra một hương thơm kỳ bí và một vầng hơi ấm lạ lùng. Anh khẽ hít hà mái tóc trên trán cô và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Họ ngồi bất động như thế trong một mối giao cảm đặc biệt.
Buổi sáng cuối cùng chia tay thành phố. Cô lặng lẽ đứng khoanh tay nhìn thành phố trong buổi ban mai. Những người đi ngược chiều nhìn cô với ánh nhìn cảm thông. Những cây hoa sặc sỡ cao gần đầu người phất phơ bình thản ven đường. Tiết trời se se lạnh, tuyệt không một chút bụi nào trong không gian. Cái vẻ bình yên tới phát ghen của cuộc sống nơi đây làm cô chạnh buồn. Từ biệt thành phố ghi dấu một khoảng thơ mộng và bình yên trong cuộc tình của cô và anh. Bao giờ sẽ trở lại và khi trở lại liệu có còn giữ được ngọn lửa nồng nàn như thế này?. Sân bay Liên Khương thon gọn như một thiếu nữ. Cô và anh ngồi trên tầng hai của khu nhà ga nhìn ra đoạn đường băng ngắn, cỏ lau mọc um tùm xung quanh, sân bay nhìn giống một sân vận động cỡ vừa hơn là một sân bay. Hai dãy ghế kê quay lưng vào nhau, vài kệ sách trên đó để mấy cuốn giới thiệu các điểm du lịch tại Đà Lạt, hai chiếc ti vi treo trên cao đang có một cuộc trao đổi cực kỳ nhạt nhẽo của bốn cô gái ăn vận giống nhau như những giọt nước. Anh hơi chùng xuống, lặng lẽ. Cô thấy như anh đang chệch ra khỏi dòng chảy của chuỗi những ngày nồng nàn êm đẹp bên nhau vừa qua, một khoảng rất ngắn thôi anh rơi vào tình trạng này. Đó là gì nhỉ, rất có thể cái sân bay này gợi cho anh nhớ về một chuyến đi tại nơi này trước đó, cũng một lần như thế, hình ảnh của những kỷ niệm trong quá khứ bỗng trồi lên, vô thức…và nghĩ đến đó cô thoáng buồn. Cô đã chỉ yêu anh, mọi điều trong cô đều thấm đẫm anh – một mình anh. Cô muốn nói một điều gì đó nhưng rồi chỉ im lặng. Những ý nghĩ dấu kín.
Rất nhanh cô lấy lại thăng bằng, cô chỉ muốn làm anh hạnh phúc, cô chỉ khao khát muốn được đắp máu thịt của mình vào những mảng vỡ toác đang rỉ máu bầm dập mà số phận anh phải gánh chịu. Máy bay bay trên nền trời sáng loáng, phía xa xa là những đụn mây xốp nhuốm ánh mặt trời đỏ lựng, khung cảnh lộng lẫy đến làm cô choáng ngợp. Cô nắm chặt tay anh, họ bần thần trong một cảm giác chuẩn bị đối mặt với chia tay, với xa cách từ khi còn ở độ cao hàng ngàn mét cho đến khi tiếng loa phát đi giọng nói đều đều buồn tẻ thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh. Sân bay Nội Bài đón họ trở về. Hai hàng bóng đèn vàng suộm dẫn máy bay từ từ đi trên đường băng. Nhà ga sân bay vẫn lạnh lùng như thế, những con người ngồi chờ đợi, những người giơ những tấm biển tên trên tay chờ đón khách, những người thân nghển cổ nhìn vào bên trong, băng chuyền chạy những vòng miệt mài nhả ra những chiếc va li…cô lặng lẽ khoanh tay đứng dựa lưng vào một chiếc cột rất to, mắt nhìn anh. Một đời sống thực căng thẳng, quyết liệt đang chờ đợi họ nhưng tràn đầy hy vọng. Họ biết rằng họ không thể sống thiếu nhau. Họ phải bắt tay vào xây đắp một cuộc sống như họ mơ ước. Ở đó không có chỗ cho buồn đau, trễ nải, không có chỗ cho những tranh luận vô bổ - cái thứ dễ đẩy con người vào lố bịch, không có chỗ cho dằn vặt, làm khổ nhau…khi mà họ là những con người đầy trí tuệ, yêu nhau, thương nhau và vì yêu như thế họ sẽ luôn biết phải làm gì…và còn bởi, họ biết rất rõ rằng, suy cho cùng cũng về Trời cả thôi, đem theo được gì nếu không phải là cái được của một cuộc đời biết yêu và được yêu như cuốn phim họ xem cùng nhau khi hồi đầu họ đến với nhau ấy.